“Cái đó khó nói lắm, tiểu thư lần đầu xuất hành buôn bán, biết đâu lại thích kiểu người như vậy thì sao?” Gã mặt đen lại liếc nhìn chiếc xe ngựa ở phía xa, trầm tư nói.
Đại Bàn nghe vậy, khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đừng đoán mò nữa. Cẩn thận bị quản sự nghe thấy, phạt ngươi đi cho ngựa ăn đấy!”
Hai người vừa nói, lại không tự chủ được liếc nhìn gã thanh niên kia vài lần, mỗi người ôm một tâm tư, thầm suy tính.
Trần Bình An nằm trên xe ngựa, không thèm để tâm đến hai người kia. Tiếng đối thoại của hai người tuy nhỏ, nhưng trước mặt hắn, cứ như đang nói bên tai hắn vậy.